Có chút gì đó lan nhẹ trong con người cô. Tình yêu và ước vọng của tuổi đôi mươi đã tắt dần trong tâm trí. Cô tự hỏi những nỗi đau đến với cô bao giờ sẽ chấm dứt. Bật khóc, cô lặng lẽ đứng yên và nhẹ bước đến bên khung cửa sổ. Tòa cao ốc buổi nắng sớm, ánh bình minh nhẹ len lỏi qua rèm cửa, soi vào nhà cô gái, soi cái bóng trải dài của cô bên thành cửa. Vẫn cái dáng vẻ bình lặng ấy, tựa đầu vào bên cửa sổ. Lúc này cô cần lắm một bờ vai hay một vòng tay của ai mà cô có thể tin tưởng được, để khóc, để cho đỡ đau lòng.
Cô khóc, những giọt nước mắt cố kiềm nén cứ thi nhau chảy, khó khăn lắm để không bật ra tiếng nấc, tiếng sụt sùi. Nhìn vào khuôn mặt cô lúc này đang nhăn nhúm đau khổ, nào có ai nghĩ rằng đây là gương mặt của cô gái tuổi hai mươi.
Mặt trời đã tiến dần về phía khung cửa sổ. Hắn cũng đã để tâm đến bức màn màu nâu vàng của nhà cô gái. Như thường lệ, gã khẽ chiếu những ánh vàng chang chói của sớm mai, thi nhau tấn công qua bức màn cửa. Bỗng hắn nhẹ rút lui và dừng lại một chấm nhỏ trên bàn chân trần của cô gái. Nàng đang ngội tựa lưng vào tường, người rũ rượi như một tàu lá chuối héo. Nàng vẫn khóc song những giọt nước mắt đã thưa dần, có lẽ nàng không còn đủ sức để khóc nữa.
Cô gái vẫn ngồi với tư thế đó một hồi lâu. Có lẽ nàng mệt mỏi quá. Hiện giờ nàng cần phải nghỉ ngơi. Bàn tay phải vin vào của như một người cầu cứu, dùng sức để đứng dậy, mệt mỏi bước về phía giường. Nàng muốn ngủ sau những mệt mỏi nhưng thân xác dường như rã rời. Có một cái gì đó đè nặng trong tâm trí, tưởng như không còn đủ sức để làm bất cứ việc gì. Oằn oại trở mình, cố nhắm mắt tìm giấc ngủ mà nỗi đau cứ hiện về làm nàng rơi nước mắt. Nàng khóc. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nhúm, rơi trên má, nhẹ nhà thấm vào gối. Nhìn nàng giống như một kẻ tội đồ đang hối hận, dằn vặt cho những việc mình đã làm. Thật đáng kiếp.
Tuổi hai mươi ưh! Phải! Nàng còn trẻ. Nàng có quyền vui vẻ cười đùa, song người khác không hiểu những lời nói của nàng, họ cho rằng đó là sự khinh bỉ, sự sỉ nhục mà nàng dành cho họ. Những câu nói làm nàng buồn, đau, rũ rượi cả xác thân. Nó đánh vào tâm hồn đang khép chặt vì thương tích của nàng. Nàng không đáng bị đối xử như vậy.
Phải. Nàng có một quá khứ buồn đau. Hiện tại nàng muốn quên nó đi ở một xã hội mới nhưng người ta không chấp nhận nàng. Nàng không muốn sống hoài với quá khứ mà hiện tại lại bắt nàng song hành cùng nó... Nàng lắc lắc đầu để cố xua đi những ý nghĩ về quá khứ. Nó tối đen và đầy rẫy những cơn ác mộng. Không có gì đâu đớn hơn là nỗi đau bị ruồng bỏ và hành hạ về da thịt.
11h30'
Nàng dậy. Ngồi thẫn thờ ở mép giường bên phải. Khuôn mặt sau giấc ngủ chập chờn vẫn còn đầy nét suy tư. Lòng nàng vẫn còn nặng nề lắm. Nhưng nàng phải đi tắm, nhất định phải đi đến giảng đường. Nàng nhất định phải gặp hắn. Nhất định nàng sẽ cười với hắn, chỉ có như thế nàng mới thấy nhẹ lòng hơn
Ừh. Thì nàng biết ngày mai rồi trời sẽ lại sáng. Nhưng làm sao có thể thoát khỏi cảnh đau lòng của ngày hôm nay. Hy vọng khi đến giảng đường, khi gặp hắn rồi, nàng sẽ cư xử thành thật với chính nàng hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét