Entry 27/03/2012
Vẫn căn phòng 205 xưa, vẫn cái hành lang dài ngoẵng của trường Đại học Nan. Cây phượng già vẫn cằn cỗi tỏa những bóng râm mát mẻ của ngày hè. Đến mùa mưa lại xanh mướt nảy lộc đâm chồi.Vẫn bảng đen, phấn trắng, vẫn tường vôi trắng qua năm tháng đã lấm đầy bụi bẩn. Chỉ bàn ghế đã được thay đổi, ngăn nắp và sạch sẽ hơn xưa.
Entry 27/03/2011
Cái chỗ ngày xưa hay ngồi vẫn vậy, từ góc nhìn có thể bao quát được cả khoảng không trung của vườn táo sau trường. Cô - sinh viên hạng khá luôn chọn chỗ ngồi trong góc ở bàn thứ 2. Cậu - sinh viên học lực trung bình, hay vắng mặt trong các giờ lên lớp, ngồi bàn thứ 3. Từ vị trí ấy cậu luôn có thể quan sát cô, từng ngày nhìn cô lớn lên, nhìn những đổi thay từ mái tóc xõa ngang vai đã dần được cột cao kiểu đuôi gà.
Ngày tháng cứ trôi qua, họ vẫn sống cái thưở hồn nhiên trong trẻo thời sinh viên, mặc những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Ngày lại ngày nhìn những thay đổi của đối phương nhưng không thể làm được gì.
Entry 28/03/2012
Cây cầu Nanseo vẫn sừng sững trong mưa gió, mặc kệ bao sự đổi thay của con người.
Thành phố Sanyang một chiều. Bầu trời u ám, bao người vội vã trên con phố giờ tan tầm. Cô ngước nhìn trời, có lẽ sắp mưa. Cô mong đón được chuyến điện ngầm đến sớm, để mau về nhà, nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Trơi mưa. Cô nhớ cậu. Nhớ cái dáng người cao to, mái tóc bồng bềnh như nghệ sỹ. Nhớ chiếc mô tô ga dừng lại bên nhà chờ. Cái dáng vẻ thư sinh của cậu khi bấm số điện thoại của cô. Có một người từng vì cô làm tất cả. Có một người không như bao người, đối với cô thật quan trọng. Cầu Nanseo vẫn đông đúc từng dòng xe cộ. Ba năm trước, cây cầu này với cô thật là xa lạ. Giờ đây lại thân quen hơn bao giờ.
Trường Đại Học Nan tọa lạc trên một con phố nhỏ trên đường ĐTN, Quận Yangseo. Hai năm trước, cô dọn ra ngoài sống cuộc sống tự lập. Và chọn thuê một căn hộ nhỏ ở Quận Senorrio gần nhà anh. Hai căn hộ cách nhau một con hẻm khá sâu. Quận Senorrio nổi tiếng là khu phố ổ chuột của thành phố Sanyang, nơi đây tập trung nhiều dân cư nghèo, con hẻm nhỏ, mùa nắng với nhiều mùi hôi thối của phân chó, rác thải các loại, mùa mưa lại ngập nước đen sì, bốc mùi hôi tanh từ các chợ. Thời điểm một hai năm trở lại đây, Senorrio được nhiều nhà đầu tư, đặc biệt là chính quyền nhà nước chú trọng vào đầu tư xây dựng các chung cư cao cấp cho thuê dành cho giới văn phòng lẫn các chung cư giá rẻ dành cho tầng lớp lao động trong công cuộc thay đổi của thành phố. Chính nhờ những điểm đặc trưng mà giá cả thuê nhà ở Senorrio khá rẻ, dần tập trung được nhiều thành phần: dân nghèo, sinh viên, lao động, trí thức, ...
Hai năm qua, Senorrio từng bước phát triển và thay đổi theo chiều hướng tích cực. Hiện tại nhắc đến Senorrio, người ta không còn nghĩ đến những khu ổ chuột mà còn là những tòa văn phòng cao ngất, những khu phố ăn uống dài típ tắp với giá tiền rủng rẻng. Hai năm với những vật giá leo thang, thị trường tăng đột biến, cô đã hai lần dọn nhà nhưng quanh quẩn cũng không ra khỏi Senorrio. Những con đường, những tòa nhà nơi đây đã gắn bó với cô biết bao kỷ niệm. Đặc biệt là cây cầu Nanseo, cậu đã bao lần chở cô qua đây, dù là ngày hay đêm, cây cầu vẫn tấp nập những người qua lại. Nanseo không phải là cây cầu lớn nhất phố Sanyang, nhưng điểm đặc biệt là nó nối liền lưu thông giữa trung tâm phố Tây và giới thượng lưu mới nổi Châu Á.
Ngày này hai năm trước, họ vẫn thường cùng nhau rong ruổi trên chiếc mô tô của cậu qua từng con phố, cùng nhau uống Ngọc Hướng Dương (một thương hiệu nước uống nổi tiếng dành cho giới trẻ tại San), cùng chạy qua những con hẻm nhỏ, thưởng thức Pudding Coffee và thích thú gọi thêm cho mình mỗi người một ly Straw Ice tại một quán nhỏ nhưng luôn đông đúc khách trong bến sông San.
Một ngày làm việc cật lực, cô đặt chiếc giỏ xách vào vị trí thường ngày, cởi bỏ áo khoác ngoài và quỳ sụp xuống giường. Hai năm rồi ! Sáng cô đến công ty làm việc, vị trí Marketing tại công ty gần nhà khiến cô luôn bận rộn với những hồ sơ, tài liệu. Buổi chiều kết thúc công việc cô lại mất một giờ thêm ba mươi phút nữa đi chuyến tàu điện ngầm đến Quận Yangseo bắt đầu lớp huấn luyện nâng cao năng lực.
Cuộc sống cứ xoay vòng những chuỗi ngày lặp lại. Công việc nhiều khi áp lực làm cô chán nản, nhưng nghĩ đến số tiền thưởng hậu hĩnh cuối năm là cô cố gắng tiếp tục. 24 tuổi - lần đầu tiên sau bao năm cô mới thấu hiểu nỗi lo cơm áo gạo tiền. Cô lẩm nhẩm đọc câu thơ một anh chàng cùng lớp thường đọc.
"Nỗi đời cay cực đương giơ vuốt
Cơm áo không đùa với khách thơ"
***
Thành phố Chicago cách Thành phố San- thủ phủ của Senorrio 12h bay
Tuyết rơi! Mùa đông lạnh giá tại Thành phố Chicago
Bên ngoài là những cơn mưa lạnh khắc nghiệt, là những con phố dài dày đặc tuyết. Người người khoác những chiếc áo lông to xụ. Tại thành phố này, quanh năm có một loại áo được ưa chuộng là áo layer.
Nhìn ra ngoài trời, Bi khẽ lắc đầu rồi nhét 2 tay vào túi áo lông để giữ ấm. Anh đi nhanh từng bước về nhà giữa bầu trời tuyết rơi, một màn sương dày đặc dần bao trùm con phố.
Gia đình Bi sang đây theo diện đoàn tụ gia đình đã hơn hai năm. Mặc dù khi ở San, anh rất thích đến thành phố Rain - mệnh danh thành phố của xứ sở sương mù và hoa anh đào. Bi đặc biệt thích không khí lạnh ở đây. Vậy mà khi sang đây, anh vẫn cảm thấy thật khó để thích nghi với cái lạnh "tàn nhẫn" này.
Năm 1998, Bi cùng sang California với ba mẹ và Duy Anh - cô em gái nhỏ 12 tuổi. Ban đầu họ sống nhờ tại gia đình của cô anh - cô thứ ba, là chị ruột của ba anh. Thời thế loạn lạc khi xưa cô cùng gia đình sang đây và xây dựng cho mình một cơ nghiệp kha khá. Dượng Alan - chồng cô là một người đàn ông đứng tuổi, hiền lành và kiệm lời, không bù lại tính xởi lởi của cô Ba. Tuy nhiên tính dượng khá giống với ông Khang - ba anh, vì vậy anh rể - em vợ lại hợp nhau hơn bao giờ hết.
Gia đình cô không có con trai, chỉ có 2 vợ chồng và 3 cô con gái,, người nào người nấy cao dong dỏng, mảnh dẻ song làn da ngăm đen, khỏe khoắn theo kiểu Tây lai. Một nhà 5 người sống trong căn nhà 3 tầng tại ngoại ô Thành phố California. Nay thêm gia đình Bi nữa là một nhà 9 người sống hòa thuận, khuôn phép.
Chị San - con gái đầu của vợ chồng cô Ba năm nay 24 tuổi, chưa lập gia đình. Tên chị là đặt theo tên thành phố quê hương. Đó là những kỷ niệm về quê hương mà hai vợ chồng cô lưu giữ lại. Dù thường ngày cô Ba đã phóng khoáng hơn trong việc nuôi dạy và giáo dục con theo kiểu Tây Phương. Còn dượng Ba thì vẫn giữ truyền thống nếp nhà, có vẻ dượng không cởi mở lắm với kiểu thoáng của dân Tây, dù rằng nhờ Tây vợ chồng dượng ăn nên làm ra. Hai đứa con kế của cô dượng là Đinh Lăng và Đinh Hương, tên Mỹ của nó là Lily và Mie. Lily và Mie khác hẳn chị San, dường như nó sinh ra tại Mỹ nên lối sống và tư tưởng của chúng thoải mái hơn. Còn chị San, chị qua đây năm chị mười tuổi, dù sao trong chị vẫn tồn đọng về một thành phố San sôi động và náo nhiệt, chị thích được về thăm San khi có dịp.
Thời gian 2 tháng đầu tạm sống tại nhà dì Ba đã khiến gia đình Bi quen hơn với cuộc sống nơi xứ lạ quê người. Cô Ba anh không có con trai nên rất cưng anh, điều đó khiến Bi cảm thấy mình ấm áp hơn khi ở nơi này.
Thời gian đầu cô Ba cho Bi chiếc xe 4 chỗ cũ của gia đình để anh và ba anh đi học và thi bằng lái. Sau đó gia đình anh mua thêm một chiếc Mer mới để ba anh dùng hằng ngày. Ông đã xin được công việc thợ điện tại Sở tại và gia đình anh chuyển ra riêng sống cách nhà cô Ba 2 giờ đồng hồ. Duy Anh - bây giờ là Annie đang theo học High School gần nhà cô Ba anh. Buổi trưa, Annie đến nhà cô Ba nghỉ ngơi rồi tiếp tục quay lại trường vào buổi chiều.
Bà Tyra mẹ anh hiện tại chưa có việc làm, vẫn đang ở nhà nội trợ. Bi thì đang theo học Collecge tại Chicago và sống luôn ở đó, thỉnh thoảng anh về California thăm gia đình.
Tại Chicago, Bi bắt đầu cuộc sống của mình bằng vốn tiếng Anh thời trung học, qua đây tiếp xúc nhiều như ngôn ngữ thường nhật, trình độ nghe nói của anh được nâng cao hơn hết dù anh đã bước sang tuổi 22. Chàng trai trẻ với bao ước vọng và hoài bão tương lai lao vào công việc làm thêm tại siêu thị lớn tại thành phố. Anh phụ trách kiểm hàng, báo cáo vào cuối ngày. Công việc không nhàn hạ cũng không hẳn nặng nhọc mang đến cho anh 600 usd/tháng.
Cuộc sống sinh viên xoay vòng với việc học và làm thêm, thi thoảng Bi nhớ San, anh muốn về thăm lại thành phố quê hương. Nửa muốn về định cư, nửa không muốn chôn vùi tương lai mình nơi đó. Những suy nghĩ đó cứ quấn lấy anh. Niềm vui và nỗi buồn cô đơn xoay mãi, làm anh mệt mỏi.
***
Dương Anh mỉm cười hát vang bài If you love ... Không khí trong KTV ồn ào và sôi động hẳn lên. Dương Anh như cô gái nhỏ, con én nhỏ được mọi người yêu thích. Ánh mắt ngưỡng mộ của những chàng trai trẻ nhìn cô. Dương Anh tốt nghiệp khoa Du lịch một trường nổi tiếng của thành phố San, từng là hoa khôi của Khoa và hiện đang là người mẫu nghiệp dư cho một số tạp chí trẻ. Có giọng hát nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh xắn, là giấc mộng của bao anh chàng. Cuộc sống hằng ngày cô hay tiếp xúc với nghệ sỹ càng làm cuộc sống thêm phần thi vị.
Trong mắt các chàng trai trẻ, Dương Anh là cô gái độc thân,xinh xắn vui vẻ. Nhưng đêm về, cô vẫn luôn trò chuyện với một chàng trai trẻ cách xa cô một vòng trái đất. Anh là tình yêu của cô. Chia tay mối tình đầu. Cô giữ mình cô đơn trong tất cả mọi chuyện. Chưa đủ chấp nhận một ai đó. Anh - một thời theo đuổi cô, khi ấy cô có chút tình cảm với anh nhưng còn giữ vẻ trẻ con để rồi đánh mất. Anh người một thời cô tiếc nuối, giờ lại quay về bên cô. Cô đã trưởng thành, biết gìn giữ tình cảm của mình sau bao mất mát. Dù lạc mất nhau sau bao năm tìm lại, dù cách xa nhau một vòng trái đất, anh vẫn là của cô, vẫn thuộc về cô như bao người nói :" Cái gì đã là của mình thì tất phải tranh giành, vẫn thuộc về mình". Đôi khi bên anh, cô đã thầm nhủ như vậy. Song đôi lần cô cũng không quên một người xưa, một người đã luôn bên anh trước khi đến với cô.
***
Phố Langes chiều mưa nhẹ
Đã vào mùa mưa. Kha Trúc với tay nghịch ngợm những hạt mưa rơi rơi qua ô cửa sổ. Bàn tay bé nhỏ trắng trẻo tung tẩy trong mưa nghịch ngợm. Cô bỗng nghe tiếng nhạc khe khẽ vang. Kha Trúc mở cửa phòng, rón rén bước ra ngoài. Trong phòng Ngọc Bích đang nằm nghe "Rain" của Jay Chou. Trúc mỉm cười trước bộ dáng nghiền ngẫm trong âm nhạc của chị, nó giống một người. Thoáng nghĩ cô khẽ khàng bước về phòng. Nơi này, nơi đó anh và cô đã chia xa. Tình yêu là cái cảm giác muốn chở che và bảo bọc cho người mình yêu. Với cô cũng vậy. Ngày trước cô quen anh khi lang thang trên net, nhà anh cách cô hai giờ đồng hồ mô tô chạy, song cuối tuần anh lại đến đón cô đi chơi và khẽ gọi cô là con mèo nhỏ của anh.
Hai năm qua, chuyện như mới xảy ra ngày hôm trước, cô vẫn nặng lòng với một người ngày ngày đứng dưới nhà chờ cô học bài xong, chở cô đi nhà thờ rồi lại quay về phố San. Bất chấp nắng, mưa. Nơi đó có một người, một chiếc mô tô đồng hành cùng đợi cô
Cô không vượt qua được sự ngăn cản của ba mẹ vì anh không theo đạo, bất kể lời khuyên của Ngọc Bích. Anh và cô chia tay trong sự lặng im. Hai tháng sau anh đi Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình.
Ngày đó, tháng đó đã qua, cô lúc nào cũng thấy mình nợ anh một lời xin lỗi. Nhưng cô không có cơ hội để thực hiện điều đó. Không có can đảm để đối diện trước anh, email cô không dám gửi. Sâu trong trái tim còn có bóng hình kia. Nhiều lần cô cứ ngỡ anh sẽ quay lại nhưng mà chỉ là trong những giấc mơ. Mất đi anh rồi cô mới hiểu tình yêu anh dành cho cô còn nhiều hơn cô nghĩ đến vạn lần. Rồi cứ thế cô tự nhủ: Anh đã quên cô thật rồi!
***
- "Bi đang làm gì vậy, gặp tui một lát có được không?"
- "Sao vậy? Có chuyện gì ah. Cậu đang ở đâu vậy?"
- "Tui đang ở Tháp Pha Lê, cậu đến được không?"
- "Ok, chờ tui dưới chân tháp nhé" . Nhắn vội dòng tin qua điện thoại. Bi dọn dẹp đồ đạc và báo cho ông anh họ hôm nay cậu về sớm. Phóng xe về hướng tháp Pha Lê, cậu ngó vội đồng hồ và thầm nghĩ 16h30', giờ này kẹt xe, đến được chỗ hẹn với Y Tử cũng đến 17h30'
Khi cậu đến nơi, Y Tử đang ngồi đợi cậu bên công viên Gala chạy vội ra. Từ xa cậu nhận ra cô mặc áo sơmi màu tím than, quần tây đen, tóc buộc gọn đang băng qua vạch trắng qua đường, Bi chú mục vào đôi giày búp bê trắng có nơ của cô, cậu cười mỉm: Đồ con nít. Quăng mạnh chiếc nón bảo hiểm về phía cô cậu cười nhẹ: Giờ đi đâu
Y Tử khẽ cười đáp: Đi đâu cũng được, miễn sao có chỗ đi là được!
Bi cười hỏi: Ăn gì chưa?
- Đang buồn, không muốn ăn
- Có chuyện gì hả? Lại liên quan đến anh chị cậu hả?
- Ừh, tui đang bực bội đây, cậu nghĩ coi có tức không?
- Ừh, vậy mua Ngọc Hướng Dương ra Gala kiếm chỗ ngồi uống nhen
Công viên Gala ban đêm, nhờ ánh đèn đường ánh sáng từ Cao ốc đối diện hắt sang những vệt sáng. Bi và Y Tử ngồi ở ghế đá, hòa lẫn vào những cặp tình nhân xung quanh. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, trông họ cũng như bao đôi tình nhân khác.Một người ngồi nghe là cậu, còn Y Tử nói liên tục về câu chuyện lúc chiều xảy ra tại nhà cô. Khi cô dứt lời, tất cả chìm trong im lặng.
- Sao cậu ngốc thế! Dù có tức giận gì cũng phải ăn cơm, không thì kiếm chút gì đó ăn đi, lỡ bị bệnh rồi thì sao. Cậu cứ quan tâm đến việc nhỏ mà không nghĩ đến việc lớn hơn hả?
- Kệ mình, mình như vậy thì sao.
- Thì tính cậu vốn vậy mà
Y Tử lặng im, cô hết đung đưa đôi chân trần, mắt chăm chú nhìn xuống đất rồi lại lắc lắc ly Hướng Dương, đưa lên hút một hơi, đến khi chỉ còn chút đá lại chăm chỉ lắc đều. Bi nhìn dáng vẻ vội vàng của cô nói:
- Mình thích để tan ra rồi uống, như vậy vừa thơm vừa ngon mà không ngọt nhiều.
Y Tử nhìn anh rồi cụp mắt tiếp tục nhìn đôi chân trần của mình đang đung đưa.
- Y Tử, học xong cậu làm gì?
- Mình không biết nữa, ban đầu mình thi vào đại học Nan là để học Thiết kế Thời Trang, nhưng bây giờ mình lại muốn học Ad. Còn cậu?
- Mình thích máy tính mới theo học ngành này. Vậy ra trường cậu làm gì?
- Mình chưa biết nữa, ba mẹ mình tính cho mình sang Mỹ học mà mình không chịu, sợ sang đó bị khủng bố lắm, mà mình thì thích đi Nhật hơn. Nhưng lại sợ đi xa. Không tưởng tượng nổi bản thân mình đi đến một đất nước nào đó xa lạ, xung quanh không có ai, mình sợ lắm.
Bi bật cười, bàn tay không kiềm chế được xoa xoa đầu Y Tử:
- Toàn lo nghĩ lung tung, làm như ở đâu cũng có khủng bố không bằng. Cho dù có cũng đâu tới lượt cậu
- Xí, ai mà biết đâu được - Y Tử chống chế
- Đói không? Lát về mình mua cho cậu cái bánh bao ăn nhé
- Thôi1 Mình không đói
- Vậy ăn gì không, mình mua cho cậu
- Không, mình không thấy đói
- Không đói cũng ăn, nhịn hoài bị đau dạ dày làm sao?
- Chời! Mình bị viêm dạ dày rồi mà, giờ đau cũng là chuyện bình thường
- Ừh, lo mà giữ gìn đi, đến khi cậu đau rồi cậu sẽ hiểu cái cảm giác đau đớn đó, mình cũng từng bị, đi chữa bệnh hai năm mới hết đó.
- Ừh, chắc là không sao đâu
- Muốn ăn gì nữa không?
- Không, mình no rồi!
Ánh đèn đường giăng giăng, chiếu sáng bức tường bên Cao ốc bên kia. Tầng một là hệ thống nhà ăn cao cấp dành cho khách nước ngoài. Y Tử chăm chú nhìn những cái bóng đang nhảy múa trên bức tường kia, thoáng chốc nhìn lại bên này thấy đôi tình nhân ngồi gần đó đang hôn nhau, bỗng dưng nghĩ đến Bi đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt thoáng chút ngại ngùng.
- 9h rồi mình về nhen, con gái đi khuya không tốt đâu
- Ừh, về đi
Chiếc mô tô chạy qua con phố dài trên đường H. mang theo chút hơi lạnh của sương đêm.
- Mình mua cho cậu cái bánh bao mang về ăn nhé
- Thôi mình không đói
Bi không nhớ ngày hôm đó anh đã trả lời ra sao với Y Tử khi cô hỏi anh về tương lai và mơ ước. Chỉ biết rằng đêm ấy với anh là một đêm mất ngủ khi đôi mắt dường như gần mà dường như xa xăm của Y Tử hiện ra, thay thế khuôn mặt của Kha Trúc. Còn một tháng nữa thôi anh sẽ có câu trả lời từ Đại sứ quán Mỹ. Anh không biết mình sẽ làm gì trước đôi mắt xa xăm của người con gái đó. Cô là ẩn số, khi vui, khi buồn thất thường như cái thành phố San này. Khi cô yêu đời, lạc quan khi thì u uẩn nhìn đời một mảng đen tối. Thật là khó hiểu. Còn với Y Tử ngày hôm đó cô thấy lòng mình run lên khi ngồi sau xe anh, lưng áo Bi một khoảng mồ hôi ướt loang lổ chạy đến đón cô. Đêm đó là một đêm thật ấm áp, ấm áp nơi lòng cô. Một đêm ngủ ngon mà không biết bên kia một người vì cô mất ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét