Trời đã vào tháng năm.
Những cơn mưa bắt đầu nặng hạt và kéo
dài rả rích, khu phố Tái Thiết có vẻ sạch sẽ hơn sau những cơn mưa. Bao
căn nhà hai bên con hẻm nhỏ bắt đầu bận rộn dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị bán
đồ ăn sáng.
Bên kia con hẻm Y Tử đã thức dậy sớm hơn thường
lệ. Cô ngẩn ngơ nhìn xuống con phố, có chút thay đổi từ nhịp đập trong
trái tim cô. Đâu đó cô nhớ một bóng hình quen thuộc hay đậu xe trước
cổng nhà, nhớ một kẻ ghét sự chờ đợi kia đến quay quắt. Cũng như cô nhớ
rất rõ: Ngày hôm nay anh đi.
Bao suy nghĩ miên man lẫn
lộn.Thay vội quần jeans và cái áo thun trắng, Y Tử chạy theo con hẻm
ngoằn nghèo dẫn cô sang nhà Bi.Trái tim cô bắt đầu đập mạnh hơn
trước con hẻm đối diện. Y Y thầm nhủ chẳng có gì để sợ, chỉ một cơ hội
để gặp anh một lần duy nhất. Bàn tay nhỏ khẽ run run đè nén lồng ngực,
nơi đó con tim đang run rẩy. Cô thầm nhẩm địa chỉ mà hôm trước tổng đài
đã đọc cho cô, gắng tìm một bóng hình quen nơi đó. Người phụ nữ trong nhà nhìn cô qua cánh cửa nhỏ, giọng nhẹ nhàng: Con kiếm ai?
- Dạ cho con hỏi có Bi ở nhà không ạ?
Lúc này cô mới có dịp nhìn kỹ hơn người phụ nữ trước mặt, dáng người nhỏ bé, bà mặc bộ quần áo thun ở nhà, mái tóc ngắn cuộn tròn hai bên. Nhìn bà Y Tử liên tưởng đến các tiệm cắt tóc gội đầu, chắc bà đang tự làm tóc ở nhà. Bà bảo:
- Vào nhà ngồi chơi đi con.
Bấy giờ Y Y mới có dịp quan sát bên trong ngôi nhà. Căn nhà hai tầng nhìn bên ngoài có vẻ to lớn song bên trong nhỏ bé và đơn sơ hơn nhiều. Phòng khách cũng là chỗ để xe thường ngày cạnh gian bếp phía sau rất nhỏ gọn, sạch sẽ bên cạnh có chiếc giường sắt đủ một người nằm. Duy Anh đang ngồi ăn cơm tấm dưới nền gạch bên cạnh Sandy (bà chị này sau này Y Y mới có dịp làm quen) - "em gái lớn" của Bi và Duy Anh. Sandy không đẹp nhưng khá xinh, có duyên ngầm, da ngăm ngăm, mặt lạnh lùng nhìn cô như dò hỏi điều gì đó.
Người phụ nữ dẫn Y Tử vào nhà giới thiệu cô với mọi người trong nhà và quay sang cô chỉ bảo:
- Đây là dì Năm - chị ruột cô
- Còn đây là dì Bảy con biết rồi
Y Tử khẽ dạ rồi ngồi trên chiếc giường nhỏ, từ tốn trả lời câu hỏi của dì Bảy và dì Sáu
Sandy đang ăn mì trứng với rau cải xanh, cô mặc chiếc áo cánh trễ vai đến sexy khoe 1/3 bầu áo ngực tím than. Mái tóc quăn gợn sóng càng làm cô thêm quyến rũ. Người phụ nữ khi nãy dẫn Y Tử vào nhà là má Sáu (bà là mẹ của Bi - điều này mãi đến sau này Y Tử mới biết)
Annie - em gái Bi hãy còn nhỏ lắm, cô bé vừa trải qua kỳ thi phổ cập trong nước (tương đương cấp bậc tiểu học lên trung học cơ sở). Cô bé có nước da ngăm đen, đôi mắt 1 mí tròn đen láy ngồi đang ngồi dựa vào tủ lạnh, cô chăm chú vào dĩa cơm trên tay, dường như có vẻ không chú ý gì đến mọi việc nhưng đôi mắt không ngừng nhấp nháy. Nhìn cô, Y Tử cảm giác giữa cô ấy và Bi khác nhau một trời một vực. Mặc dầu những đường nét trên khuôn mặt thể hiện sự máu mủ của họ. Chỉ đến sau này Y Tử mới biết, cô bé ấy có nụ cười thật giống Bi, mà mãi những năm tháng sau này, khi nhìn nụ cười ấy, Y Tử lại thấy đau lòng khi nhớ đến Bi.
Bi không ở nhà. Anh ta ra ngoài gặp bạn, cả điện thoại cũng để ở nhà theo lời mẹ anh ấy nói, Y Tử ngồi một lúc rồi xin phép đi về trước. Cô không biết khi gặp Bi, phản ứng của cậu ấy sẽ như thế nào và lúc taxi đến đón mọi người ra sân bay. Liệu cô sẽ đi theo tiến hay là ở lại.
Đêm ấy, Y Tử đã khóc thật nhiều. Một người cứ ngỡ luôn bên cạnh mình, giờ lại cách xa nửa vòng trái đất. Còn điều gì đau hơn. Đêm ấy Y Tử ngủ miên man trong giấc ngủ của mình, cô hy vọng khi mình tỉnh giấc, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng tất cả lại là sự thật. Chỉ là bản thân cô đang trốn tránh mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét