Có những nỗi buồn em muốn viết thành thơ
Viết tặng cho anh - tặng riêng mười sáu tuổi
Tặng những mối tình đã qua thời nông nổi
Còn mình em với những phím đàn câm
Nhớ một ngày Đà Lạt mưa lâm râm
Em và anh đi giữa trời mưa bão
Thượng đế vô tình gieo những điều giông bão
Đâu biết rằng hai kẻ phải lòng nhau
Em lại là kẻ đến sau
Chẳng lẽ tranh giành anh với một người con gái
Dẫu em biết rằng anh không còn yêu chị ấy
Nhưng muôn đời chị ấy mãi yêu anh
Em trở về với những ước mơ xanh
Với những tình yêu ngày mình mười sáu tuổi
Em mỉm cười với những điều nông nổi
Tự thấy mình cao thượng đúng không anh?
Tặng Lơ và Quỳnh Anh
P/S: 17-12 năm ấy. Với cả hai chúng mình, tất cả chỉ là những giấc mộng Liêu Trai
Tiểu Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét