Search

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Bao điều ta chưa nói (tiếp theo 1)

     Dương Anh nhịp nhàng gõ bàn phím, từng dòng chữ hiện dần ra trên máy tính. Bàn tạy nhịp nhịp, khóe miệng nở nụ cười tươi càng tăng thêm vẻ duyên dáng của cô. Bên kia trên cửa sổ webcam Bi đang ngắm khuôn mặt đáng yêu của cô. Anh nở nụ cười khoe chiếc răng khểnh càng làm khuôn mặt anh thêm cuốn hút. Trai xinh gái đẹp cả hai đều hài lòng về đối tượng mà mình đang sở hữu.
     Bi liên lạc với Dương Anh sau hai tháng anh đi Mỹ. Khoảng thời gian đất lạ quê người, anh cần lắm một người để nói chuyện, chia sẻ những gì anh đang cất giấu. Bản tính cô độc, lại nơi xa càng làm anh thêm khao khát một người bạn trò chuyện về thành phố cũ. Anh chủ động nói chuyện với Dương Anh sau thời gian thôi không theo đuổi cô. Điều làm anh ngạc nhiên là Dương Anh cũng nhiệt tình nói chuyện với anh, không còn sự rụt rè e ngại trước đây. Dương Anh giờ đã lớn hơn, càng lúc càng xinh đẹp, biết cách nói chuyện hơn. "Tình cũ không rủ cũng đến" như người ta thường nói. Cả anh và cô đã hiểu nhau hơn. Dương Anh như một đóa hoa đang hé nở, tình yêu làm cho cô thêm rạng rỡ, hạnh phúc. Người con gái đang yêu là người con gái hạnh phúc nhất - đó là tâm trạng hiện tại của cô khi Bi nói:
- Bữa nào về anh dẫn em đi chơi nhé!
Dương Anh ngầm xem như đó là lời hẹn ước giữa anh và cô

***
Cà phê Angel buổi sáng đẹp
Dương Anh đứng dậy vẫy vẫy tay gọi:
- Đây nè Sweet
- Wow, hôm nay đẹp vậy?
- Hhii, cám ơn cậu
-  Dạo này thế nào rồi?
- Vẫn như cũ không có gì thay đổi. Phượng Hoàng đâu? Hai người không đi chung hả?
- Không, hôm nay chỉ có hẹn với "chàng" rồi
- Vậy hả? Dạo này Hoàng ra sao? Nghe mấy đứa nói nàng ta càng lúc càng đẹp, đang quen anh nào ok lắm hả? - Sweet dứt lời liền nháy mắt vẻ tinh nghịch liếc Dương Anh
Dương Anh ôm bụng cười ngất mắng :
- Con quỷ này, hỏi từ từ để người ta còn trả lời chứ! Ông đạo diễn của cậu không đi cùng àh
Sweet bật cười, khuôn mặt rạng rỡ, cô như đóa quỳnh nở trong sương đêm, đẹp lạnh lùng mà không kiêu ngạo. Dương Anh bất ngờ trước cái vẻ đẹp dịu dàng ấy.  Sweet không xinh nhưng có duyên, lắm những người theo đuổi trong khi ngày trước cô chưa kịp có một mảnh tình vắt vai. Cứ ngỡ đa tình như cô ấy không biết bao giờ mới tìm bến đậu vậy mà bây giờ ngồi trước mặt cô là một Sweet rạng người như sương mai, hạnh phúc khi nghe nhắc đến chàng người yêu hiện tại. Nàng bỗng thấy chút tủi thân, thương cảm cho mình. Hai người ở xa thật xa nhau, chỉ nói chuyện chat chit qua yahoo, webcam. Biết bao giờ cô được ở bên anh, nắm tay đi chung, tự hào khi nghe người khác hỏi: "Bạn trai em hả?"
- Cậu sao vậy? Đã định đi làm ở đâu chưa? - Dương Anh choàng tỉnh khi Sweet lay lay vai cô. Cô cười ngượng ngịu đáp:
- Mình đang nghĩ đến cậu và lão đạo diễn, hai người tính bao giờ  kết hôn đây?
- Mình cũng chưa biết nữa, chắc là sớm thôi, ráng đợi mình ra trường đi. Mà cậu thì sao, đang alone hay có mối nào rồi!
- Thôi nàng, mình ngày lắm mối, tối nằm không! - Dương Anh che miệng cười khúc khích
- Trời, cậu nói chuyện giống Y Tử quá đi - Sweet nhe răng cười đáp
- Vậy sao? Y Tử nay thế nào rồi! Chị ấy còn "xì tai" như ngày xưa không?
- Cậu ấy bình thường, chỉ là từ lúc Bi đi Cali, Y Tử buồn lắm. Nếu Bi không đi Cali, biết đâu hai người đó thành một đôi rồi. Hai người đó hợp tính nhau lắm, mà Bi cũng tâm lý lắm, gì cũng nghĩ cho Y Tử - Sweet cảm thán
- Ừh, dù gì đó cũng là chuyện quá khứ rồi! Bi có liên lạc với mình, Bi còn nói khi nào sẽ về dẫn mình đi chơi - Dương Anh cười hồng đôi má
Thoáng chút ngạc nhiên trong mặt Sweet, rồi vờ như khôg có gì hỏi
- Ghê vậy, "tình cũ không rủ cũng đến hả?" - cậu chấp nhận Bi rồi sao? Hai người ghê thiệt, giấu kỹ quá nhen
- Có gì đâu, mình với Bi cũng mới liên lạc thôi, hai đứa mình đang bắt đầu mà. Ảnh nói chuyện hiền và quan tâm mình lắm.Mình lúc nào cũng mong anh ấy sớm về để hai đứa được bên nhau - giọng Dương Anh đầy xúc động nói

***

Nắng chiều. Mang chút ấm áp, chút lạnh lùng. Y Tử và Sweet ngồi đối diện nhau trong quán ăn nhỏ tại Senorrio.
- Dạo này thế nào? - Sweet cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người
- Bình thường, như bao ngày, còn cậu? - Y Tử cười, vẻ lạnh nhạt
- Còn nhớ Bi không?
- Có gì đâu mà nhớ, đang nhớ chàng khác
- Nghe Dương Anh nói, Bi liên lạc với nó, còn hẹn khi nào về dẫn Dương Anh đi chơi nữa - Sweet liếc nhìn nàng nói
- Vậy sao? Tình cũ không rủ cũng đến hả? Bi nó vẫn còn thích Dương Anh mà - giọng thoáng vẻ chua chát nhưng không giấu nét cười
Không khí trầm lắng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng tư. Đến khi anh chàng phục vụ mang ra
hai dĩa bò xào khoai tây, Y Tử mới nói:
- Thôi ăn đi
Rồi không khí lại rơi vào im lặng. Bên này một bàn lặng im, ngược lại xung quanh ồn ã, náo nhiệt tiếng người, tiếng xe, tiếng nhạc ... tạo thành một không khí đặc trưng của Senorrio về đêm. Cũng cái bàn này, cũng một đêm thế này, ba người từng ngồi ăn chung, những tình cảm riêng tư đó, lòng ai cũng hiểu. Chỉ là không gian ấy, vào một thời điểm khác họ đã không còn ngồi bên nhau. Ở bên này có một người đã từng chứng kiến tình cảm của họ, khẽ thở dài sâu sắc. Một người đang ngồi đây cao ngạo quá đỗi, che giấu quá giỏi đến không ai nhìn ra, thông minh hơn bao người, lại ngốc nghếch trước tình cảm của một người kề bên. Một kẻ đã đi xa, lòng tự tôn còn lớn hơn tình cảm bao năm, dễ dàng rũ bỏ. Tóm lại chỉ là hai kẻ đáng thương trước tình cảm của mình. Ít ra trước họ, cô cảm thấy mình hạnh phúc hơn.

***

Dương Anh nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, chợt thở dài, chợt cảm thấy mình có lỗi với Y Tử. Lại một chút cảm giác lo lắng sợ người khác phát hiện mình nói dối. Cảm giác thấy mình thật là xấu xa. Nếu người khác biết được thì sao? Sẽ không sao đâu. Nhưng còn Y Tử, còn Bi. Nếu Bi biết sẽ như thế nào? Bao câu hỏi cứ dồn dập ùa đến. Anh  có trách em không, liệu có giận mình không?
Liệu trong lòng anh có còn nghĩ đến Y Tử không?

Cô làm sao quên được những năm tháng sinh  viên. Anh luôn ngồi sau lưng Y Tử, thỉnh thoảng hai người quay lên quay xuống nói chuyện rất vui vẻ, lại còn trao đổi vài tờ giấy qua lại. Giờ bài tập thì rất tâm đầu ý hợp.
Đành rằng Y Tử thông minh, lanh lợi lại cao ngạo. Còn cô  đơn giản là không được thông minh như bao người khác, chỉ lấy cần cù bù thông minh. Nhưng vậy thì sao? Y Tử có gì hơn cô, có gì để tranh giành Bi với cô.
Cô xinh đẹp, trẻ trung, nhiều bạn bè yêu thích hơn Y Tử. Ít ra khi cô và Bi sánh đôi, mọi người đều sẽ nói rằng anh và cô rất đẹp đôi.
Biết bao giờ anh mới về để cho cô hết uất ức.
Sáng nay nghe Sweet nói rằng mẹ anh rất thích Y Tử. Còn cô, anh chưa từng hề nhắc đến về mẹ anh.
Lẽ nào, lòng anh còn nghĩ đến Y Tử.

Đầu dây bên kia đổ chuông, tiếng nhạc vang lên càng làm sự chờ đợi thêm kéo dài, rồi vọng lại những tiếng tút.. tút… Bi không nghe máy.
Dương Anh bấm vội một số khác. Đầu dây bên kia, giọng Sweet vang lên nhẹ nhàng:
-         Gì vậy Dương Anh?
-         Cậu đang ở nhà hả?
-         Ừh, vừa về tới nè
-         Hihi, lại đi với lão đạo diễn của cậu về àh
-         Không, mới đi ăn tối với Y Tử về nè, cậu ăn gì chưa?
-         Oh, Y Tử thế nào? Không biết chị ấy có còn nhớ đến Bi không? – Nói đoạn Dương Anh cân nhắc lại từng suy nghĩ của mình – Hồi này Bi có gọi cho mình, mình có nhắc đến chị Y Y với anh ấy. Anh nói rằng: Đừng bao giờ nhắc đến tên chị YY trước mặt anh ấy – chút ngập ngừng – Mình hỏi vì sao thì anh ấy không nói. Cậu có biết tại sao không?
-         Dương Anh àh, mình cũng không rõ lắm về chuyện này. Lúc trước mình có nghe Y Tử kể không đầu không đuôi nên mình không hiểu rõ lắm. Mình chỉ biết là lúc Bi đi, đã nói Y Tử hãy để cậu ấy an lòng mà ra đi, đừng làm cậu ấy vương vấn điều gì – ngưng giọng một lát, cô nói tiếp – Trước đây Bi rất lo lắng cho Y Tử, còn Y Tử cũng vậy, lúc Bi đi cậu ấy thường nghe bài “Gịot nước mắt màu đen”và chẳng nói gì trong suốt tháng. Lúc đó làm mình sợ muốn chết.
Dù sao đó cũng là quá khứ rồi – Dương Anh cố gắng che giấu nỗi chua xot trong lòng mình - Bi nói với mình năm sau anh ấy sẽ về, lúc này anh ấy đã mua cho mình rất nhiều quà, khi anh ấy về anh ấy sẽ tặng cho mình…

Gác máy. Hai người theo đuổi những hoài niệm khác nhau.
Năm ấy Sweet từng chứng kiến bóng hình Y Tử ngồi sau xe Bi, bóng dáng họ hòa vào ánh bình minh trên cầu Nanseo trông họ như một đôi tình nhân thực sự. Cũng những năm tháng ấy cô hiểu 2 người họ luôn hết lòng vì người kia.
Và năm ấy Dương Anh từng bắt một người hết lần này đến lần khác chạy xe hơn 2 giờ đồng hồ ngồi chờ cô ở quán nước trước cổng trường đại học. Ngày ấy cô vì quá si ngốc theo đuổi những ảo tưởng phù hoa mà đánh mất tình yêu của mình.
Hai người, hai suy nghĩ nhưung cùng một tâm trạng lại có thể hiểu thấu lòng một người ki.


Hoàng hôn đã mang anh về nơi xa lắm nhưng hãy cố hiểu cho em, lúc ấy hoang mang, thế nên không làm khác được gì…

Căn gác nhỏ. Tối đen. Chỉ có anh đèn đường vàng vọt soi rõ bóng cô gái nhỏ mặc áo tím như cái tên của mình – Đinh Y Tử. Nước mắt lặng lẽ rơi bóng đêm. Âm thầm chua xót biết bao.Chỉ có tiếng nhạc vẫn vang lên rộn ràng như khóc, như kể một mối tình sâu tận trái tim.

Một vài người khi đã yêu biết yêu
Dành trọn hết phút giây
Luôn muốn biết anh ở đâu
Làm chi những khi gọi phone không nghe
Dần dần bao nhiêu nghĩ suy vẩn vơ
Bồn chồn lắm lúc đau
Đêm đến cứ trôi vào tim
Lại một lần nữa khơi lên đôi lời ghen tuông

Có ai, muốn ghen, mang bao nhiêu đa nghi vào tim
Vách ngăn, mãi xa, lấp chôn đi vô tư hồn nhiên...ồ ô ô
Tất nhiên, nóng lên, đã có lúc em không là em
Đến khi, đã mất nhau, giá như em vậy chi đừng như thế

Điều gì làm đôi mi cay làm em loay hoay
Dường như muốn nói anh không (như)còn đây
Mãi đến lúc chia tay xa nhau giận hờn
Em như đang nhận ra cô đơn
Cứ cúi mặt xuống cố nhớ lần đó đã lỡ
Em bước đi không nhìn anh
Hãy cố hiểu cho em lúc ấy hoang mang
Thế nên không làm khác được gì.........


(Mời các bạn nghe nhạc nhé!)


Lời bài hát nghe buồn tha thiết vang lên trong đêm tối này, nào ai biết tâm tư của Y Tử đã đi đến đâu.

Lạnh – Juice Fruits Coffee
Bi nhìn chỗ ngồi bên cạnh khẽ bảo Y Tử:
-         Đến đây ngồi đi.

Y Tử cười bẽn lẽn dần cuối thấp đầu ăn hết ly kem như một đứa trẻ con mặt không giấu vẻ tiếc nuối còn thòm thèm. Bi ngồi cạnh bên nhìn cô sủng nịch hỏi:
- Muốn ăn nữa không?
- Không – Y Tử lắc lắc đầu – tốn tiền lắm mà ăn nữa thì thành heo chắc.
Bàn tay kia theo thói quen vuốt nhẹ đầu cô. Chút ấm áp, ngại ngùng len nhẹ giữa họ. Có lẽ đã sắp tựa vào vai nhau.

Nóng – căn phòng nhỏ của Y Tử ở Sennorio
- Đau bụng hả Y Y. Cậu có sao không – giọng Bi vang lên đầy lo lắng – lại đây nào – Bàn tay anh nhẹ nắm tay cô. Ấm áp biết bao. Sự chờ đợi này họ chờ đợi biết bao lâu. Cô- đứa con gái dám nghĩ, dám làm lại không dám thổ lộ lòng mình trước anh.

Giây phút này thật hay là mơ. Dù là trong mơ cô còn chưa dám nghĩ. Nhẹ tựa đầu vào vai anh. Vòng tay anh ôm chặt lấy cô. Những giây phút này, những xúc cảm này họ đã bao lần mong đợi nhưng cô thì chờ đợi, anh lại sợ làm cô tổn thương. Cũng là vì cô ngốc nghếch, anh cuồng sy song chẳng ai thố lộ.

Môi anh tìm kiếm môi cô, sự trung hòa giữa xúc giác và vị giác là những giây phút khó quên.
Bi bật cười khi nhớ lại năm ấy. Cô nhóc ngốc nghếch đó thật là khờ khạo, cứ giữ chặt lấy môi anh. Chỉ khi anh quát nhẹ: “đưa lưỡi ra” – lưỡi anh tách nhẹ răng cô, khám phá sâu trong miệng. Cái cảm giác hạnh phúc, lâng lâng khi chạm vào môi cô. Nó làm anh âm thầm muốn sở hữu, muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình. Bàn tay anh nhẹ đặt trên ngực cô, di chuyển vào bên trong, qua từng lớp áo chạm vào cảm giác ấm nóng và mềm mại…Nếu cái ngày ấy, cái giây phút đó, Y Y còn không chút sáng suốt đạp vào bụng anh một cái rồi vùng dậy thì ngày đó anh chắc đã gây ra cái chuyện gì có thể làm tổn thương cô.

Khi đó anh đã bảo cô hãy để anh an lòng mà đi, đừng khiến anh vương vấn một điều gì nữa vậy mà anh lại không thể khống chế mình trước cô. Tình yêu của tuổi trẻ đầy ham muốn và sở hữu.
Không hiểu vì sao bên cô anh lại thấy an lòng.
Không hiểu vì sao trước cô anh dễ dàng hạ mình như thế.
Hai năm. Anh vẫn còn nhớ mãi cái đôi môi đó. Cô gái nhỏ bé ôm chặt anh từ phía sau như sợ lạc mất, run run giọng nói: “Năm phút nữa thôi! Đừng đi có được không?”
Năm chữ đó làm anh đau lòng biết bao. Biết trước biệt ly sao còn vương vấn.
Vậy mà cậu đã đi, không ngoái lại.
Nơi đây chỉ còn cô và hơi ấm của cậu còn sót lại để biết rằng đây không là giấc mơ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét