Search

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Nước mắt muộn màng


Chi Mai ngật ngưởng đi vào toa-lét. Mùi rượu bia, thuốc lá và một số chất kích thích lẫn lộn làm cô thấy ngột ngạt khó thở. Cô ráng kiềm nén sự khó chịu đang xộc lên đến mũi. Bao nhiêu chất tiếp thu từ tối đến giờ làm cô thấy mệt mỏi đang chực trào ra ngoài, khó thở. Cô xộc vào toa lét nữ, để rồi gục đầu vào bồn rửa, chẳng còn kịp nhận thức điều gì. May là lúc ấy con nhỏ Hạnh Nguyên vào toa let tiện thể kéo cô ra theo nhập chung vào nhóm Bay đêm của tụi nó, nếu không cô chẳng biết lúc đó mình ra sao nữa.

Chi Mai tỉnh dậy đã gần 11 giờ sáng, bên cạnh nó con nhỏ Hạnh Nguyên đang say ngủ, mái tóc dài uốn lượn của nó che phủ mặt, song nhìn nó Chi Mai biết rằng hôm qua nó đã lắc thật đã nên cũng chẳng buồn gọi nó dậy. Chi Mai vào phòng tắm rửa rồi mặc lại bộ đồ cũ hôm qua nhưng qua một giấc ngủ dài nó đã tỉnh táo và tươi tắn hơn. Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ, nó nghe tiếng đập cửa phòng nên vội ra mở. Ba thằng con trai xa lạ hiện ra trước mặt nó, trên khuôn mặt chúng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ rạng rỡ của Chi Mai, khác hẳn đêm qua là một con nhỏ tóc tài bù xù, nhìn dơ bẩn. Ánh mắt tụi nó khi nhìn Chi Mai có vẻ tiếc nuối, chúng nó liếc Hạnh Nguyên còn đang ngủ trên giường, thằng đầu tiên nhìn có vẻ chững chạc hơn hai thằng còn lại nói:
- Anh là bạn Hạnh Nguyên, hôm qua tụi em đi chung với bọn anh
- Dạ - Chi Mai đáp lời né qua một bên cho tụi nó vào
Ba thằng tự nhiên ngồi xuống cái giường lớn Hạnh Nguyên đang ngủ. Thằng chững chạc nhất trong bọn không ngại ngần gì xoa bộ mông đầy đặn của Hạnh Nguyên rồi phát mạnh lên đó, hỏi Chi Mai:
- Em tên gì?
- Chi Mai, còn anh?
- Chi Mai, tên đẹp lắm! Anh là Tuấn Party, còn thằng này là Linh Civic với Việt Brandy - Hắn đưa tay chỉ hai gã còn lại cười mơn trớn với Chi Mai.

Sau buổi làm quen, chúng đánh thức Hạnh Nguyên dậy, năm người đi ăn sáng rồi chia tay nhau về, hẹn tối sẽ gặp tại New Century. Hạnh Nguyên đã được gã tên Việt đưa về, riêng Tuấn và Linh đề nghị đưa Chi Mai về nhà song cô từ chối. Tuy rằng Chi Mai thích vẻ lãng tử thư sinh của Linh song cô cũng nhận ra Tuấn là kẻ đứng đầu nhóm nên không muốn gây ra tranh cãi nhiều. Phần còn lại Chi Mai cũng không muốn tụi nó biết chỗ ở của mình nên chỉ đồng ý để Linh và Tuấn đưa đến ngã ba, sau đó đón xe ôm về nhà.

Tối đó tại vũ trường New Century nổi tiếng của Thành phố. Chi Mai đang hoà mình vào sự náo nhiệt của dân đêm, chút hơi men càng tăng thêm vẻ cuồng loạn. Tại góc bàn, ánh mắt Tuấn cứ lướt theo từng cái lắc mình của Chi Mai, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm khát. Chi Mai không hề nhận ra điều đó, cứ nhiệt tình với sự cuồng loạn của đêm. Hạnh Nguyên không biết đã đến bên Tuấn lúc nào, nó sà vào lòng Tuấn nũng nịu:
- Khiếp anh nhìn Chi Mai gì mà ghê thế? Bộ thích nó rồi hả?
Bàn tay Tuấn sờ soạng khắp người Hạnh Nguyên nhưng ánh mắt không rời khỏi Chi Mai, đoạn bóp mạnh ngực của nó một cái làm Hạnh Nguyên la lên thất thanh. Tuấn phá lên cười ha ha, đôi mắt không vơi bớt khát khao nhìn Chi Mai. Hạnh Nguyên thúc chỏ vào người Tuấn nhõng nhẽo:
- Anh thôi nhìn Chi Mai thế đi, Chi Mai nó không phải loại người dễ dãi đâu, nó càng không như em, chiều chuộng anh đâu
- Cái gì của anh nó sẽ thuộc về anh thôi cưng ạh - Tuấn cười thích thú nhìn Hạnh Nguyên, có chút gì đó e sợ trong mắt cô.

Khách sạn Hoa Lệ nổi tiếng của Thành phố. Trong căn phòng VIP rộng rãi, Việt đang chia thuốc cho từng người. Hiện tại trong phòng có gần mười người, trong đó có một số người Chi Mai mới gặp lần đầu. Họ đều là bạn trong Hội của Tuấn và Linh. Ngoài Chi Mai và Hạnh Nguyên ra còn có hai cô gái nữa, khá xinh nhưng tiều tụy. Đây không phải là lần đầu Chi Mai cắn thuốc nhưng bỗng dưng lần này cô thấy e sợ. Thuốc đã được phát ra, từng chai Hen được khui, ly chạm ly với tiếng nhạc ồn ã. Bên kia một cô gái đã bắt đầu, hôm nay cô mặc chiếc váy jeans ngắn cùng áo voan bi. Không biết ai đã hất rượu lên người cô ta lúc nào làm ướt nguyên vầng ngực, lộ rõ thân hình mảnh khảnh bên trong. Rồi dần dần như không chịu nổi nữa, Cô ấy bắt đầu cởi phăng chiếc áo ẩm ướt... Rồi dần dần cả phòng chìm trong hơi men nồng đầy cám dỗ và nhục dục.


Tuấn lấy cho Chi Mai ly rượu, mình một ly rồi hất hàm:
- Mời em.
Chi Mai không từ chối, uống cạn ly rượu, Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì. Lát sau cô cảm giác được bàn tay Tuấn đang để sau lưng mình, còn tay kia đang trườn trên đùi cô. Chẳng hiểu sao cô bỗng khát khao bàn tay đó mạnh bạo hơn, đi sâu hơn nên cô bạo dạn đưa bàn tay nhỏ bé khắp người Tuấn. Cám giác mới lạ khi bàn tay Tuấn mơn man khắp người cô đưa vào đi vào phòng ngủ. Tiếng cô dồn dập:
- Chiều em đi anh
Bàn tay Tuấn thô bạo dồn dập sờ nắn thân thể cô, chiếc áo sơ mi đứt nút văng tứ tung. Đôi mắt hắn như dã thú thấy miếng mồi ngon. Lại thêm ánh mắt như ngây dại, thân thể uốn éo mời mọc của Chi Mai làm hắn thêm rạo rực, khao khát. Bên dưới con mồi ngon lại khao khát hiến dâng mình.


Bốp! Tiếng vang lên chát chúa
Tuấn thấy trước mắt mình tối sầm lại rồi chẳng còn biết gì nữa.

Chi Mai tỉnh lại trong bệnh viện, cô thấy khuôn mặt đau khổ của mẹ. Có chút hối hận len lỏi trong lòng. Công an tới lập biên bản và lấy lời khai với Chi Mai. Cô không nhớ rõ sự việc xảy ra tối hôm đó sau khi uống xong ly rượu của Tuấn đưa cho. Chỉ có hình ảnh Hạnh Nguyên đưa cô chạy trong đêm còn hắt đèn đường vàng vọt, chỉ có tiếng Hạnh Nguyên nói sau hơi thở dồn dập:
-Xin lỗi mày nhen Mai

Hạnh Nguyên ra tòa vì tội cố ý gây thương tích, Chi Mai cũng bị cáo buộc vì sử dụng chất kích thích, nhìn mẹ và dượng chạy đôn chạy đáo lo luật sư cho Hạnh Nguyên và cô, Chi Mai thấy rưng rưng nước mắt. Cô như quay cuồng trước những hồi ức. Ba mất khi cô chuẩn bị vào Đại học, gia đình phá sản, cô về sống với mẹ sau mười mấy năm bà bỏ rơi ba và cô theo người đàn ông khác. Cô bắt đầu chán nản theo Hạnh Nguyên sa chân vào những vũ trường, đày đọa bản thân mình cho qua ngày đoạn tháng. Như trả thù người đàn bà gọi là mẹ bỏ rơi cha con cô suốt bao năm qua. Nhìn thân hình run run của bà cố kiềm nén tiếng khóc, cô nằm chết lặng trong đêm thầm khóc: Xin lỗi mẹ mẹ ơi! Xin lỗi mày Nguyên ơi!

                                                                        -The End-















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét